CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 20

 “Cái thằng bé này, làm sao con lại đi ra từ phòng bà ta?”. Lòng Ân Tú Chi có chút lo lắng, nhìn thấy Bát Kim đi ra từ phòng Cao Hiểu Cương, bà tiếp tục mắng mỏ.

 “Bà gọi con vào mà”, Bát Kim chớp chớp mắt trả lời.

 “Bà lén lén lút lút dẫn cháu tôi vào phòng làm gì thế hả, bà có mục đích gì?”. Ân Tú Chi trợn mắt, lao vào phòng Cao Hiểu Cương quát mắng ầm ầm.

 “Lén lén lút lút cái gì? Bà có cần phải nói toàn những lời khó nghe đấy không? Nó ở nhà tôi, sao tôi không thể gọi nó vào phòng nói chuyện mấy câu? Bà đừng có mà không vui, kiếm chuyện trút giận lên người khác”

 “Tôi chẳng có gì không vui cả? Tôi biết bà gọi cháu tôi vào phòng chắc chẳng có gì tốt đẹp. Thế đấy, tôi nói đúng quá còn gì? Biết tôi với con Tiêu Mai cãi nhau bà đã mở mắt ra chưa? Tôi sẽ không tìm nó về làm gì hết, trả nhà cho bà, tôi có đi vệ sinh cũng tránh hướng nhà bà, có đi ăn mày xin cơm cũng tránh cửa nhà bà”

 “Tôi không thèm nói với bà làm gì!”. Cao Hiểu Cương nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng rồi đi vào phòng đọc sách.

 Tuy nhiên Ân Tú Chi là người cứng rắn, trong lòng bà thấy không có chút gì đáng tin, dường như có hàng trăm hàng nghìn con kiến đang bò râm ran, bà không muốn cãi nhau với tôi, tôi nhất định bắt bà phải cãi nhau. Bà đứng trước cửa phòng Cao Hiểu Cương đang ở bên trong mà kêu gào chửi mắng, dường như không chửi mắng người khác bà không có cách nào giải toả sự bực bội trong lòng.

 “Được, bà thừa hơi thừa sức thì cứ đứng đó kêu gào đi! Bà cứ kêu gào cho đứt hơi thì thôi đừng có mà ngậm miệng vào đấy”. Cao Hiểu Cương không thèm bước ra, bực dọc quay người, kéo ghế ngồi duỗi chân trước cửa sổ, bà muốn xem Ân Tú Chi sẽ chửi mắng được bao lâu.

 Ngồi cạnh chiếc bàn bên cửa sổ bà đặt bức ảnh của Trịnh Minh Hà, đó là bức ảnh do Trịnh Sảng mới rửa lại từ phim cũ, nét cười tươi tắn của ông trong khung kính vẫn vẹn nguyên không đổi. Hai người đàn bà kiếp này đã hết duyên phận với ông, giờ đây họ cãi cọ nhau long trời lở đất ra sao ông chẳng thể nghe thấy, cũng chẳng chú ý đến.

 Ánh mắt Cao Hiểu Cương nhìn cả chiếc khung ảnh, mắt bỗng dưng hơi ướt, buông chân tay ngồi thong thả, tiếng chửi mắng của Ân Tú Chi dần dần trở nên xa xôi nơi nào, bà đang trầm lắng chìm đắm trong miền ký ức xưa cũ đã qua từ rất lâu…


“Cái thằng bé này, làm sao con lại đi ra từ phòng bà ta?”. Lòng Ân Tú Chi có chút lo lắng, nhìn thấy Bát Kim đi ra từ phòng Cao Hiểu Cương, bà tiếp tục mắng mỏ.

 “Bà gọi con vào mà”, Bát Kim chớp chớp mắt trả lời.

 “Bà lén lén lút lút dẫn cháu tôi vào phòng làm gì thế hả, bà có mục đích gì?”. Ân Tú Chi trợn mắt, lao vào phòng Cao Hiểu Cương quát mắng ầm ầm.

 “Lén lén lút lút cái gì? Bà có cần phải nói toàn những lời khó nghe đấy không? Nó ở nhà tôi, sao tôi không thể gọi nó vào phòng nói chuyện mấy câu? Bà đừng có mà không vui, kiếm chuyện trút giận lên người khác”

 “Tôi chẳng có gì không vui cả? Tôi biết bà gọi cháu tôi vào phòng chắc chẳng có gì tốt đẹp. Thế đấy, tôi nói đúng quá còn gì? Biết tôi với con Tiêu Mai cãi nhau bà đã mở mắt ra chưa? Tôi sẽ không tìm nó về làm gì hết, trả nhà cho bà, tôi có đi vệ sinh cũng tránh hướng nhà bà, có đi ăn mày xin cơm cũng tránh cửa nhà bà”

 “Tôi không thèm nói với bà làm gì!”. Cao Hiểu Cương nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng rồi đi vào phòng đọc sách.

 Tuy nhiên Ân Tú Chi là người cứng rắn, trong lòng bà thấy không có chút gì đáng tin, dường như có hàng trăm hàng nghìn con kiến đang bò râm ran, bà không muốn cãi nhau với tôi, tôi nhất định bắt bà phải cãi nhau. Bà đứng trước cửa phòng Cao Hiểu Cương đang ở bên trong mà kêu gào chửi mắng, dường như không chửi mắng người khác bà không có cách nào giải toả sự bực bội trong lòng.

 “Được, bà thừa hơi thừa sức thì cứ đứng đó kêu gào đi! Bà cứ kêu gào cho đứt hơi thì thôi đừng có mà ngậm miệng vào đấy”. Cao Hiểu Cương không thèm bước ra, bực dọc quay người, kéo ghế ngồi duỗi chân trước cửa sổ, bà muốn xem Ân Tú Chi sẽ chửi mắng được bao lâu.

 Ngồi cạnh chiếc bàn bên cửa sổ bà đặt bức ảnh của Trịnh Minh Hà, đó là bức ảnh do Trịnh Sảng mới rửa lại từ phim cũ, nét cười tươi tắn của ông trong khung kính vẫn vẹn nguyên không đổi. Hai người đàn bà kiếp này đã hết duyên phận với ông, giờ đây họ cãi cọ nhau long trời lở đất ra sao ông chẳng thể nghe thấy, cũng chẳng chú ý đến.

 Ánh mắt Cao Hiểu Cương nhìn cả chiếc khung ảnh, mắt bỗng dưng hơi ướt, buông chân tay ngồi thong thả, tiếng chửi mắng của Ân Tú Chi dần dần trở nên xa xôi nơi nào, bà đang trầm lắng chìm đắm trong miền ký ức xưa cũ đã qua từ rất lâu…

Đêm hè muộn không có nổi một làn gió nhẹ, những ngọn đèn cao áp bên đường dường như cũng không chịu nổi sức nóng mà trở nên mất kiên nhẫn, chiếu sáng không chút cảm xúc, thắp lên thứ ánh sáng vàng vọt trải khắp trên mặt đất. Trong một công viên gần đó, Tiêu Mai nằm trên một chiếc ghế đá, những ngôi sao nhấp nháy trên trời làm sáng lên ánh mắt của cô. Cô quá mệt mỏi, người mệt mỏi, trái tim cũng rã rời. Lúc chiều khi chạy ra khỏi nhà, cô hoang mang đứng nơi đầu phố, thật chẳng biết nên đi đâu về đâu, ngoài Bạch Băng ra cô chẳng còn ai có thể nương tựa nhờ cậy.

 Nhưng không thể đến chỗ Bạch Băng được, những lời nói lúc chiều vẫn còn vẳng bên tai, nếu đến đó khác nào tự đánh vào miệng mình, lẽ nào nói là bị tát một cái vẫn chưa đủ? Lần trước bị tên ăn cắp tát, cô chỉ thấy đau tê bên má. Nhưng cái tát lần này của mẹ chồng, không chỉ có má bị đau mà trái tim cô cũng đang đau nhói, cô thật không biết liệu có ai làm con dâu mà thất bại thảm hại như cô không, đã bị mẹ chồng đánh.

 Trong lồng ngực cô vẫn còn rất tức giận, đi lang thang trên phố không đích đến, đi đến khi mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hai chân tê nhức đau, khi tỉnh lại một chút cô muốn tìm quán giải khát để uống nước, nhưng lại đau lòng nhớ ra trong túi không có đồng bạc nào. Đứng trên phố tấp nập người qua lại, cô bỗng nhiên bật khóc. Người ta thì yêu tổ ấm và người nhà, cô thì hận cả nhà và người thân, vì Ân Tú Chi giờ cô hận sang cả Trịnh Sảng. Nhìn dòng người tấp nập qua lại trên phố, lần đầu tiên cô nhận thấy cuộc đời con người chỉ như cánh bèo trôi vô định theo dòng nước, có vô số những ẩn số khó mà giải đáp. Nói không chừng nếu có lần nào cãi nhau với mẹ chồng phải tự nhắc mình, đã hận, phải hận đến tận tâm can.

 Mẹ chồng không phải là mẹ, dựa vào đâu có quyền gì mà đánh cô? Ngước nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh, Tiêu Mai hấp háy mắt, nước mắt trào ra nơi khoé mắt. Lòng Trịnh Sảng như có rắn trườn, tất cả những chỗ Tiêu Mai có thể đến, không thể đến, anh đều đã chạy khắp hỏi thăm cả rồi nhưng vẫn chưa có kết quả gì, Trịnh Sảng bỗng nhớ đến công viên thời hai người hồi yêu nhau hay đến chơi.

 Trên con đường nhỏ hẹp phía xa, Bạch Băng và Mạc Thành đang nhìn thẳng vào mắt nhau, lặng lẽ quay người bỏ đi.

 “Mai, nếu đánh anh có thể làm tiêu tan hết những tức giận trong lòng, thì em hãy đánh đi, đánh mạnh vào”. Trịnh Sảng nắm chặt bàn tay Tiêu Mai nói, “những ấm ức tức giận trong lòng em, anh hiểu hết. Trước khi lấy nhau, anh đã hứa sẽ dùng đôi cánh tay này đem đến cho em một bầu trời trong xanh yên bình. Nhưng anh chưa làm được, anh thất hứa, xin lỗi em”.

 Tiếng nói của anh nhẹ nhàng ấm áp, Tiêu Mai tuy không nói gì, nhưng nước mắt rơi lã chã, ướt đẫm cả bầu trời đêm.

 Trịnh Sảng kéo Tiêu Mai vào lòng, ôm chặt cô, cô đẩy ra nhưng không được, oà khóc tức tưởi trong lòng anh, vừa khóc vừa đập vào ngực anh mà nói: “Em ghét anh, hận anh, hận cả nhà anh”.

 “Anh biết mà”. Anh vuốt nhẹ mái tóc ngắn của cô và nói.

 “Anh biết cái gì chứ?”

 “Biết là em hận cả nhà anh”

 Tiêu Mai kiễng chân dùng lực cắn vào vai anh một cái, anh đau đến mức khà ra cả hơi lạnh, nhưng trong ánh mắt anh lấp lánh niềm vui, anh biết cái cắn vừa rồi của Tiêu Mai gần như đã xoá tan đi màn mây mù trên bầu trời, khi lòng nhẹ bớt sẽ xuất hiện những tình cảm khác. Anh vỗ nhẹ lên lưng cô, đỡ cô ngồi xuống ghế đá, đội cho cô một chiếc mũ, anh nghĩ anh đã làm bầu trời tâm hồn cô yên bình trở lại.

 Anh nói: “Mai, cảm ơn em”.

 Tiêu Mai ngạc nhiên, hỏi lại: “Cảm ơn gì chứ?”.

 “Cảm ơn em là người bao dung, thật đấy, cả đời này cưới được em là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời anh”

 “Kệ anh. Em vẫn đang tức lắm”

 Anh nắm chặt bàn tay Tiêu Mai, dùng trán chạm nhẹ vào cô nói, “anh biết. Khiến em một lúc hết giận ngay lập tức là điều không thể. Nhưng mà em biết không, trước đây khi mẹ anh nhìn anh, bà như đứa trẻ làm sai điều gì chẳng bao giờ dám nhìn thẳng vào anh. Lớn như thế này rồi anh chưa từng thấy bà tự bản thân... hạ thấp như trong tro bụi, hay là trước mặt con cái, khiến anh cảm thấy rất đau lòng”.


“Thế thì sao chứ, anh đừng nghĩ em sẽ bỏ qua chuyện này”. Tiêu Mai quay người, hướng đầu về phía khác.

 “Anh biết, nhắc đến mẹ sẽ khiến em tức giận, nhưng anh cũng chỉ muốn nói cho em biết cảm giác lúc này của anh ra sao. Mẹ anh già rồi, anh không chỉ muốn nói đến chuyện tuổi tác, mà cả tâm tính bà cũng theo tuổi tác nên thay đổi. Có thể bây giờ bà không nhận ra điều đó, nhưng anh cảm nhận sâu sắc được điều này. Ngày trước, trong mắt bố anh luôn là sự uy nghiêm, nhưng anh cũng không biết rõ bắt đầu từ bao giờ sự uy nghiêm đó trong mắt ông dần dần biến mất từng chút một, còn anh ngày một cao lớn lên trong mắt ông, hai người như tráo đổi thân phận cho nhau, ông trở thành thơ dại như đứa trẻ vậy. Khi còn nhỏ, chúng ta làm sai chuyện gì đều lo lắng bố mẹ nổi giận, nhưng khi bố mẹ làm sai điều gì, lại lo sợ chúng ta sẽ tức giận, điều đó chứng tỏ điều gì? Điều đó thể hiện bố mẹ chúng ta đang dần già đi theo nhịp chảy của dòng sông thời gian. Cảm giác đó khiến con người ta cảm thấy bất lực, anh thật không muốn cảm nhận thêm về điều đó”

 Tiêu Mai không biết đã quay đầu về phía anh từ lúc nào, cô lặng lẽ nhìn anh, anh ngước đầu nhìn vào màn đêm, ánh mắt xa xăm đầy vẻ bất lực. Ánh mắt đó khiến Tiêu Mai không thể không yếu lòng, phụ nữ chính là kiểu sống thiên về cảm xúc, nhất là khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu đang đau lòng, cô tựa nhẹ vào anh, trong lòng anh cô nhẹ tựa chiếc kẹo sữa hình thỏ trắng.


“Thế thì sao chứ, anh đừng nghĩ em sẽ bỏ qua chuyện này”. Tiêu Mai quay người, hướng đầu về phía khác.

 “Anh biết, nhắc đến mẹ sẽ khiến em tức giận, nhưng anh cũng chỉ muốn nói cho em biết cảm giác lúc này của anh ra sao. Mẹ anh già rồi, anh không chỉ muốn nói đến chuyện tuổi tác, mà cả tâm tính bà cũng theo tuổi tác nên thay đổi. Có thể bây giờ bà không nhận ra điều đó, nhưng anh cảm nhận sâu sắc được điều này. Ngày trước, trong mắt bố anh luôn là sự uy nghiêm, nhưng anh cũng không biết rõ bắt đầu từ bao giờ sự uy nghiêm đó trong mắt ông dần dần biến mất từng chút một, còn anh ngày một cao lớn lên trong mắt ông, hai người như tráo đổi thân phận cho nhau, ông trở thành thơ dại như đứa trẻ vậy. Khi còn nhỏ, chúng ta làm sai chuyện gì đều lo lắng bố mẹ nổi giận, nhưng khi bố mẹ làm sai điều gì, lại lo sợ chúng ta sẽ tức giận, điều đó chứng tỏ điều gì? Điều đó thể hiện bố mẹ chúng ta đang dần già đi theo nhịp chảy của dòng sông thời gian. Cảm giác đó khiến con người ta cảm thấy bất lực, anh thật không muốn cảm nhận thêm về điều đó”

 Tiêu Mai không biết đã quay đầu về phía anh từ lúc nào, cô lặng lẽ nhìn anh, anh ngước đầu nhìn vào màn đêm, ánh mắt xa xăm đầy vẻ bất lực. Ánh mắt đó khiến Tiêu Mai không thể không yếu lòng, phụ nữ chính là kiểu sống thiên về cảm xúc, nhất là khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu đang đau lòng, cô tựa nhẹ vào anh, trong lòng anh cô nhẹ tựa chiếc kẹo sữa hình thỏ trắng.




Chương 7: Âm mưu bại lộ

 Vụ việc cái tát được dẹp yên như vậy, Trịnh Sảng vốn tưởng muốn yên chuyện này chắc hẳn phải chịu trận lâu dài, không ngờ Tiêu Mai lại nghĩ nhiều cho anh như vậy, khiến anh vô cùng cảm kích.Tuy nhiên mẹ chồng dù thế nào cũng không như mẹ đẻ, nếu như bị mẹ đẻ tát, cũng còn tức giận ấm ức trong lòng, giữa hai mẹ con cũng phải “chiến tranh lạnh” với nhau ít nhất cũng dăm ba tháng, huống chi đây lại là chuyện giữa mẹ chồng và nàng dâu? Vì vậy chuyện dù đã được cho qua, Tiêu Mai tuyệt nhiên không mở lời nói chuyện gì với Ân Tú Chi, tình cảm hai mẹ con vun đắp từ trước vụ việc vừa rồi đã tan nhanh như bọt nước trôi theo dòng, đã sớm theo gió bay mất hút.

 Mối quan hệ giữa Tiêu Mai và Ân Tú Chi đã như vậy, Cao Hiểu Cương cũng không nói chuyện gì thân mật với cả hai, cả ba người phụ nữ chung sống dưới một mái nhà có thể coi như chẳng có chuyện gì bất hoà nhưng cũng chẳng hề có chuyện đùa vui rôm rả như trước. Qua mấy ngày “chiến tranh lạnh”, Tiêu Mai đã có thời gian ngẫm nghĩ, bắt đầu xem lại bức tranh tác phẩm dự thi của mình, nhận thấy rằng những lời nhận xét của vị hoạ sĩ già không phải là không có lý, cô không ra ngoài sáng tác nữa, mà cả ngày trốn trong phòng dồn tâm huyết vẽ lại tác phẩm “Đài hoang giả”.

 Thoáng cái đã cuối tháng 8. Ngày cuối tuần, Cao Hiểu Cương gọi điện thoại cho Tiêu Mai, hẹn gặp cô ở quán trà. Tiêu Mai biết chắc hẳn bà hẹn cô đến nói chuyện về việc của Ân Tú Chi. Quả nhiên, cô đến sau, vừa ngồi xuống, Cao Hiểu Cương đã đi thẳng vào vấn đề, nói luôn: “Chắc con cũng biết mục đích mẹ gọi con ra đây là gì rồi, bà ta ở nhà chúng ta cũng khá dài rồi,Truyện up tại: khotruyen.wapego.ru chúng ta không thể để bà ta ở lâu thêm nữa. Chẳng thể trông vào thằng Sảng được, nó chắc chắn chẳng thể mở miệng mà đuổi bà ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào sức mình thôi”.

 “Bà ta không chịu đi chúng ta liệu có cách gì được?”. Thái độ của Tiêu Mai đối với chuyện này là trung lập, chỉ cần Ân Tú Chi không kiếm chuyện gây sự với cô, bà muốn ở lại bao lâu cô chẳng để ý, mà cũng không muốn quan tâm đến.

 Nhưng Cao Hiểu Cương thì khác, nếu để Ân Tú Chi ở lại càng lâu, một là sẽ khiến Trịnh Hân Di có nhà mà chẳng thể về ở, hai là bà cũng chỉ còn hai năm nữa sẽ về hưu, bà thật không muốn sau khi nghỉ hưu cả ngày ở nhà sẽ bị bà ta kiếm chuyện gây sự. Hơn nữa Ân Tú Chi rốt cuộc vẫn là vợ trước của Trịnh Minh Hà, nếu để vợ cả ở với vợ hai lâu dài kiểu gì cũng xảy ra chuyện.

 “Không đi cũng phải đi”. Cao Hiểu Cương nói, “tối nay ta sẽ có ý đuổi khách, con phải chú ý, đến lúc đó phối hợp tốt với ta. Trước kia ta có hứa với bố mẹ con sẽ yêu thương con như con gái đẻ của ta, vì thế vì cuộc sống của con cũng như của ta, không thể để bà ta ở đây lâu thêm được nữa. Bà ta vốn là bà già nhà quê mà, ta hiểu quá rõ bà ta, năm đó bà ta đã cầm dao rượt đuổi ta khắp con phố, loại người đó chúng ta xem thường, còn ở lâu thêm không chừng có ngày xảy ra chuyện lớn khó lường”.

 Nhưng dù sao, Tiêu Mai nhớ đến chuyện khiến Ân Tú Chi bị bức quá đến mức nhảy lầu mà thấy ù hết cả tai, tự nhiên hỏi lại: “Vậy chúng ta phải làm thế nào mới khiến bà ta về quê?”.

 “Chỉ cần chúng ta kiên quyết phản đối chuyện bà ta ở lại, bà ta sẽ chẳng thể mặt dày không chịu đi? Ta nói cho con biết, bà ta tính toán cả rồi. Trịnh Sảng là do bà ta sinh ra, nhưng chẳng phải do bà ta nuôi dạy khôn lớn, về mặt tình cảm chắc hẳn bà ta thân thiết với đứa con bà ta nuôi lớn hơn. Chỉ nửa năm nữa là Bát Kim sẽ đi học, không chừng bà ta sẽ bắt các con chi trả tiền học cho nó”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog